Hãy nhìn vào số liệu: 600 triệu người ở châu Phi cận Sahara không có điện ổn định. Nguyên nhân không phải do công nghệ hay thiếu nhu cầu mà là bài toán kinh tế mở rộng lưới điện về nông thôn không hiệu quả.
Mô hình truyền thống gồm xây nhà máy điện tập trung, kéo hàng trăm kilomet dây truyền tải, cấp điện cho hàng triệu hộ, thu tiền điện và bảo trì hệ thống.
Cách này từng hiệu quả tại Mỹ thập niên 1930 khi lao động rẻ, vật tư được trợ giá, chính phủ có quyền thu hồi đất để xây dựng. Nhưng với nông dân thu nhập 600 USD/năm, sống cách đường nhựa bốn giờ, mô hình này thất bại.
Dữ liệu thực tế:

Doanh nghiệp điện lực sẽ dừng đầu tư khi lợi nhuận không còn—điều này thường xảy ra ở khu vực đông dân cư.
Thực tế này đã tồn tại suốt 50 năm ở các nước đang phát triển. “Chúng tôi mở rộng lưới!” thực chất là lưới điện không khả thi về kinh tế, nhưng vẫn phải nói để giữ nguồn tài trợ.
Trong khi đó, 1,5 tỷ người chi tới 10% thu nhập cho nhiên liệu ô nhiễm như dầu hỏa và diesel. Họ phải đi bộ hàng giờ để sạc điện thoại, không thể bảo quản thuốc hay thực phẩm, trẻ em không học được khi trời tối, phụ nữ hít khói bếp nấu độc hại tương đương hai bao thuốc lá mỗi ngày.
Trong khi giới chuyên gia tranh luận về trợ cấp và dự án năng lượng mặt trời lớn, chi phí công nghệ này đã thay đổi sâu sắc.

Diễn biến giá tấm pin mặt trời:
Giá giảm tới 99,5% sau 45 năm—được ví như “Định luật Moore” của ngành năng lượng mặt trời. Đặc biệt, chi phí hệ thống điện mặt trời cho hộ dân cũng giảm mạnh.
Quá trình phát triển hệ thống điện mặt trời gia đình:
Giá pin giảm 90%, biến tần rẻ, bóng LED hiệu suất cao. Nhà máy Trung Quốc đạt chuẩn quốc tế, logistics châu Phi cải thiện mạnh.
Xu hướng này hội tụ quanh năm 2018–2020, đảo ngược bài toán kinh tế điện mặt trời ngoài lưới. Rào cản phần cứng đã được giải quyết.
Vẫn còn một trở ngại lớn: với thu nhập 2 USD/ngày, trả trước 120 USD là ngoài khả năng.
Câu chuyện thực sự bắt đầu từ đây.
Năm 2007, Safaricom ở Kenya ra mắt M-PESA, nền tảng thanh toán di động qua tin nhắn.

Nhiều người nghĩ ý tưởng này sẽ thất bại—ai gửi tiền bằng điện thoại?
Đến năm 2025, 70% người Kenya sẽ chuyển sang thanh toán di động, không phải bổ sung mà thay thế hoàn toàn ngân hàng. Kenya dẫn đầu toàn cầu về số lượng giao dịch di động tính theo đầu người.
Lý do thành công là giải quyết đúng vấn đề: người dân đã chuyển tiền không chính thức, M-PESA làm điều này rẻ và an toàn hơn.
Quan trọng nhất: M-PESA tạo kênh thanh toán với chi phí giao dịch gần như bằng không, giúp các khoản thanh toán nhỏ có lợi về kinh tế.
Mô hình này phá vỡ rào cản, mở đường cho mô hình tài trợ mới và hình thức trả tiền theo dùng áp dụng cho điện mặt trời.
Đây là nền tảng cho mọi đổi mới khác. Mô hình kinh doanh:
Người dùng không mua ngay hệ thống 1.200 USD—họ chỉ chuyển hóa đơn dầu hỏa 3–5 USD/tuần sang thuê điện mặt trời 0,21 USD/ngày (1,50 USD/tuần, chỉ bằng một nửa dầu hỏa). Rẻ hơn, sáng hơn, sạc điện thoại, chạy radio, không còn nguy cơ bệnh hô hấp.
Tỷ lệ trả đúng hạn hơn 90% khách hàng thanh toán đủ.
Lý do là tài sản này đáp ứng giá trị thực mỗi ngày. Lựa chọn còn lại là bóng tối và đèn dầu, không ai muốn điều đó.
Phần cứng rẻ giúp điện mặt trời dễ tiếp cận, trả tiền theo dùng giúp dễ mua, thanh toán di động làm mô hình này khả thi.
Hãy xem ba yếu tố này kết hợp qua hai ví dụ thực tế.
Sun King bán 23 triệu sản phẩm điện mặt trời năm 2023, phục vụ 40 triệu khách hàng tại 42 quốc gia, hướng tới mốc 50 triệu vào năm 2026. Sản phẩm gồm đèn mặt trời cầm tay, bộ kit nhiều phòng, bếp LPG sạch.
Danh mục sản phẩm:

Đây là tăng trưởng cộng hưởng, lợi thế ngày càng lớn.
Bên ngoài châu Phi, ít ai biết Sun King chiếm trên 50% thị phần. Không còn là khởi nghiệp mà là nhà hạ tầng áp đảo.
Giống như một khởi nghiệp sở hữu một nửa thị trường điện mặt trời dân dụng Mỹ nhưng quy mô tác động còn lớn hơn, không có đối thủ lưới điện truyền thống.
Sun King tập trung chiếu sáng, điện hóa hộ dân; SunCulture nâng cao năng suất nông nghiệp với kết quả vượt trội.
Thách thức chính:
Giải pháp SunCulture:
Kết quả:
Quy mô:
Đây không phải từ thiện mà là mô hình tăng trưởng vượt bậc.
Quan trọng hơn:
Bơm mặt trời của SunCulture thay thế diesel, giảm 2,9 tấn CO2/bơm/năm.
47.000 bơm × 2,9 tấn = 136.000 tấn/năm; hơn 3 triệu tấn sau 7 năm.
Đặc biệt: đã có đối tác mua lượng giảm phát thải này.
Tín chỉ carbon xuất hiện. SunCulture là công ty bơm mặt trời đầu tiên ở châu Phi được đăng ký với Verra, tổ chức tiêu chuẩn carbon toàn cầu. Mỗi tấn CO2 giảm bán giá 15–30 USD (tín chỉ nông nghiệp cao cấp, không phải tín chỉ rừng thiếu minh bạch).
Quy trình tăng trưởng vượt trội:

Một số đối tác trả trước cho tín chỉ tương lai.
British International Investment và SunCulture ra mắt tài trợ thiết bị dựa trên tín chỉ carbon: 6,6 triệu USD vốn đầu tư, rủi ro giá carbon được hấp thụ, SunCulture nhận vốn trước, nông dân mua thiết bị rẻ hơn 25–40%.
Mô hình mới là ngoại ứng khí hậu thành nguồn thu. Vấn đề carbon phương Bắc trợ giá năng lượng phương Nam.
Tín chỉ carbon biến hạ tầng khí hậu thành tài sản đầu tư, giúp mở rộng quy mô.
Vậy, tiếp theo là gì?
Sao thị trường lại tập trung? Bởi vận hành toàn chuỗi giá trị rất khó. Cần:
Đa số doanh nghiệp chỉ làm được 2–3 khâu. Người thành công phải làm được tất cả.
Rào cản gia nhập lớn, lợi thế cạnh tranh bền vững. Tấm pin rẻ không đủ, thành công phụ thuộc vào vận hành chuỗi giá trị toàn diện.
Hãy nhìn vào số liệu:
Đó mới chỉ là châu Phi—thêm 1 tỷ người châu Á chưa có điện, thị trường lên tới 300–500 tỷ USD.
Nhưng cơ hội lớn hơn nhiều. Điện mặt trời chỉ là “con ngựa thành Troy”, doanh nghiệp xây dựng quan hệ tài chính với hàng trăm triệu người dùng.
Bạn xây hạ tầng số hỗ trợ:
Thị trường thực sự là chi tiêu của 600 triệu người vươn lên tầng lớp trung lưu.
Khi hơn 100 triệu người có điện nhờ mô hình này, điều gì sẽ xảy ra?
Đây là hạ tầng thế kỷ 21: không do chính phủ dẫn dắt, không tập trung, không phụ thuộc dự án kéo dài 30 năm. Thay vào đó là mô hình phân tán, mô-đun, đo lường số, giám sát từ xa, trả tiền theo dùng, hưởng trợ giá carbon, triển khai bởi doanh nghiệp tư nhân trong môi trường cạnh tranh.
Hạ tầng thế kỷ 20:
Hạ tầng thế kỷ 21:
Đó là cách xây dựng tương lai.
Điều gì có thể làm mô hình này đổ vỡ?
Thứ nhất, giải pháp không toàn diện—trả tiền theo dùng điện mặt trời chỉ hợp cho hộ dân, nông hộ nhỏ lẻ, không thay thế lưới điện cho nhà máy, công nghiệp nặng.
Sun King đã sản xuất tại châu Phi, dự kiến tiết kiệm 300 triệu USD chi phí nhập khẩu trong vài năm tới.
Rủi ro tiêu cực quan trọng, nhưng hãy xem mô hình này có thể phát triển vượt mong đợi thế nào.
Giá pin mặt trời đã giảm 99,5% trong 45 năm, hành trình chưa kết thúc.
Thực tế hiện tại:
Dự báo sắp tới:
Hệ thống giá rẻ 60 USD sẽ mở rộng thị trường từ 600 triệu lên 2 tỷ người. Đây là điện hóa vùng nông thôn châu Phi, Ấn Độ, Bangladesh, Pakistan, Đông Nam Á, Mỹ Latinh.
Hiện các doanh nghiệp này trả lãi 12–18%. Nếu tài chính phát triển nhập cuộc?
Kịch bản lý tưởng:
Hiệu ứng vượt trội:
Đây là cách tài chính vi mô bùng nổ sau Grameen Bank, hàng tỷ USD vốn giá rẻ sẽ kéo theo.
Yếu tố bị đánh giá thấp là hiệu ứng xã hội quy mô lớn.
Vòng xoáy tăng trưởng:
Dữ liệu:
Khi 20–30% hộ đã dùng điện mặt trời, đó là xu hướng mặc định. Bạn không phải người tiên phong mà là người đi sau. Giống như điện thoại di động lan tỏa ở châu Phi: đạt điểm bùng phát, tốc độ tăng vọt.
Lưới điện vốn không tới vùng nông thôn thành dĩ vãng. Trong khi chuyên gia tranh luận 50 năm về hạ tầng thế kỷ 20, châu Phi tự xây dựng phiên bản thế kỷ 21.
Phân tán, mô-đun, số hóa, tài trợ người dùng, trợ giá carbon.
Solar punk không phải viễn tưởng. Đó là 23 triệu hệ thống điện mặt trời, 40 triệu cuộc sống thay đổi, và hình mẫu hạ tầng mới khi vượt qua giới hạn cũ.





